Tình yêu không giới hạn

Ai cũng có một tình yêu tuyệt vời và lý tưởng để cho ta luôn ao ước và mơ về. Và tôi cũng vậy. Tôi cũng đã có một thứ tình yêu như thế trong suốt 6 năm trời. Thượng đế đã sắp xếp cho tôi gặp anh - người mà suốt quãng đời này tôi không thể quên được.
Anh đến bên tôi như một định mệnh xui khiến. Vào một ngày trời không oi bức, tôi đang "vắt" mình trên chiếc ghế đá nơi công viên để ôn lại những gì tôi mới học. Bỗng đâu đó, anh tiến đến bên tôi, ngồi xuống và cũng mở cuốn giáo án mình ra để soạn bài báo giảng. Tôi và anh gặp nhau như thế đó. Và một bất ngờ lớn nhất là ngay ngày hôm sau, người thầy giáo mới của lớp tôi lại là anh. Một người thầy của tôi đã bị bệnh nên anh đến để thay thế. Tôi và anh đều bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của nhau. Nhưng buổi học ấy vẫn trôi qua bình yên và mấy ngày hôm sau cũng vậy. Không một chút thay đổi và ồn ào trong mỗi tiết dạy của anh. Nhưng hình như cái gì đã được ông trời sắp đặt thì ta không thể trốn chạy được vậy.

Vào ngày 5/4/2003, trời tự dưng chuyển mưa. Nhưng ngặt nỗi, tôi không hề mang áo mưa. Trời càng lúc mưa càng to, bầu trời thì tối sầm lại. Anh cũng đứng đó không về được. Và thế là tụi tôi làm quen nhau. Hai người cùng xuống căng tin nhà trường ăn cơm tối. Anh đã lấy áo khoác của mình cho tôi che mưa. Từ đó, tôi và anh thường xuyên liên lạc với nhau. Cùng nhau uống nước, nói chuyện. Anh kể cho tôi nghe về thời sinh viên của mình, về gia đình và những người bạn. Tôi cũng kể cho anh nghe về tôi. Dường như hai chúng tôi nói rất thật về nhau, không giấu diếm.

Vào ngày 15/5/2004, tôi chính thức chấp nhận làm bạn gái với anh. Từ đó, tôi luôn ở cạnh anh. Tôi với anh như hình với bóng. Chúng tôi không bao giờ tách rời nhau. Từ ngày quen anh, tôi không ăn cơm bụi nữa mà tôi và anh về nhà anh nấu ăn. Cùng nhau xem phim và hay đi bộ dưới mưa. Thấm thoát cũng hết 6 năm trời, anh và tôi đi chung đường. Nhưng bây giờ anh và tôi đã không còn bên nhau nữa. Anh đã đi trên con đường của riêng anh. Anh đi và mang theo tất cả hoài bão của tôi và anh. Anh đang vươn mình trên mọi nẻo đường anh đi. Còn tôi, mãi co mình trong vỏ bọc của anh. Tôi mãi sống trong hoài niệm của một thời bình yên.

"Anh à, trên con đường của anh có bao giờ anh nghĩ về em không? Anh có đi giúp em con đường mà hai chúng ta đã lựa chọn không?". Hôm nay, bỗng dưng tôi nhận được điện thoại của anh. Anh bảo anh nhớ tôi, anh cần tôi. Lý trí đã không cho tôi tìm anh nhưng trái tim tôi lại đau nhói, thực sự tôi cần anh vì tôi còn yêu anh rất nhiều. Hôm nay, tôi đã cố vượt qua trái tim non kém của mình để rồi tôi đã "Delete" anh ra khỏi trái tim mình. Dù rằng trái tim tôi đau nhói và rỉ máu. "Anh à, dù quyết định xa anh nhưng em lúc nào cũng dõi theo từng bước đi của anh, dõi theo con đường anh đã chọn. Cảm ơn đời đã dành anh cho em suốt 6 năm trời. Cảm ơn đời vì anh luôn bên em trong quãng thời gian đó. Cảm ơn tất cả những gì anh đã dành cho em. Cảm ơn anh rất nhiều. Tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu của em. Những buồn vui giờ em chỉ biết gửi theo từng bước chân anh đi. Chúc anh luôn bình yên và hạnh phúc".

Đăng nhận xét

BUÔN MÊ BUỒN