Ký ức tìm về khi mất anh

Không biết giờ này anh đang làm gì? Anh đã ngủ hay đang say sưa với công việc? Tại sao chúng ta đã mỗi người một lối đi rồi mà em vẫn không thể quên được anh?
Anh ơi! Sao cuộc sống này lại tàn nhẫn với em đến vậy? Em đã cố gắng rất nhiều, muốn quên đi mọi thứ và muốn sống cho chính mìn nhưng mọi thứ đối với em thật khó khăn. Chắc anh không bao giờ nghĩ rằng em yêu anh, anh không biết được rằng từ khi anh quay lưng lại với em thì đó chính là cả con đường mờ mịt mà em phải cố chịu. Đã bao giờ anh thầm nghĩ rằng liệu em có xứng đáng được nhận nỗi đau này không? Em biết rằng em chẳng có gì, ngoài tình yêu dành cho anh thôi. Có lẽ, từ trước đến bây giờ, chỉ có mình em là yêu anh thôi.
Giờ em mới hiểu cuộc sống chẳng dễ dàng như ta tuởng đâu anh. Anh có tất cả, địa vị trong xã hội nhưng bù lại chẳng ai có được hoàn hảo cả, anh ạ! Anh là người có hoài bão, ước mơ làm giàu cao hơn và dư thừa. Ngược lại, em chẳng muốn thế, em chỉ muốn có cuộc sống bình thường no đủ thôi. Anh cần người phụ nữ có chung hoài bão như anh, có sự tham vọng hơn em. Anh à! anh chưa nghe câu "cha mẹ sinh con trời sinh tính". Em là người bình thường, sinh ra trong một gia đình nhà nông nhưng được dạy dỗ đến nơi. Anh là người vốn dĩ sinh ra đã có đầy đủ mọi thứ, cả về vật chất lẫn cả tình thương. Anh không biết đến sự khó nhọc ngoài học và chơi. Cuộc sống của em thì khác, đầy những khó khăn, sinh ra đã phải chịu nhiều thiệt thòi, Nhưng đối với em, chẳng là gì cả. Đến bây giờ khi lớn lên, biết thương, biết nghĩ và biết tình yêu là gì? Biết sống và đối diện với thực tế nhưng khi nghĩ lại tất cả những gì đã có giữa anh và em thì em không còn đủ tỉnh táo để vượt qua nỗi đau "em mất đi anh". Em đã cố quên đi tất cả về anh, quên đi hết những gì đã có giữa hai chúng ta nhưng em không thể chịu được khi ai đó nhắc đến anh. Sao anh nhẫn tâm đến, nỡ đối xử với em và lại buông tay em khi bao nhiêu mơ ước về tương lai còn đang dang dở trong em. Bao nhiêu hi vọng anh đều phá bỏ hết trong em. Anh đã không cho em trọn vẹn ước mơ.

Ngày anh nói "em hãy chọn cho mình con đường khác đi" là ngày em đã khóc rất nhiều, khóc để cho quên đi tất cả. Khi đó là lúc mà em biết rằng kể từ phút này đây em đã mất anh, mất đi người em yêu. Và em càng đau hơn khi biết rằng anh đã có người con gái khác, người đó học lớp tại chức cùng anh. Thà anh đừng cho em thêm hi vọng thì em không phải đau như thế này đâu. Sao anh nhẫn tâm vậy? Bao nhiêu yêu thương mà em cố gắng giờ đã tan biến hết. Em đau lắm nhưng biết làm sao được, người con gái anh yêu mới chính là hạnh phúc anh cần và mong, còn em yêu anh thì không đủ để mang hạnh phúc cho anh được. Người ta đến với anh bằng tình yêu chân thật, còn em thì giả dối phải không anh? Em biết em không thể làm gì được vì em không đủ mưu mô, em hiểu sự đời nhiều lắm nhưng không hiểu hết được chân lý sống của con người. Anh hãy yêu và hãy làm những gì mình muốn, nhưng đừng đem hạnh phúc ra đùa giỡn nữa. Em cũng không dám chắc rằng em có đủ can đảm để "đứng" khi một ngày nào đó anh báo tin mừng đâu. Hạnh phúc của anh sẽ mãi là nỗi đau trong em.
Anh à, em luôn muốn nói cho anh biết rằng em yêu anh nhưng cũng giận anh nhiều lắm. Có khi nào anh đọc được những dòng tâm sự này của em không nhỉ? Chắc không đâu. Thôi anh hãy hạnh phúc đi, em sẽ luôn dõi theo cuộc sống của anh. Mong sao anh luôn được tốt.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng nhận xét

BUÔN MÊ BUỒN