Trái tim em mãi thuộc về anh

Anh không là mối tình đầu. Anh không là mối tình cuối. Anh không giàu sang. Anh không ngọt ngào. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường trong mối tình dang dở của em. Anh không cho em những lời có cánh mà chỉ dành cho em một tình yêu giản dị, chân thật.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đây mà đã hai năm kể từ ngày chúng mình gặp nhau rồi anh nhỉ? Và cũng gần kỉ niệm một năm rưỡi ngày em bước theo chồng. Buồn, vui, đau khổ, sung sướng là những cảm giác lẫn lộn trong em kể từ ngày rời xa anh. Em buồn và đau khổ khi mỗi một ngày trôi qua, em không được nhìn thấy anh, không nghe giọng anh nói, hay đơn giản là không được anh "buzz" một cái trên mạng để em biết được rằng anh vẫn đang bình yên. Em vui và sung sướng khi em biết mình sắp được gặp anh, nhìn anh khỏe mạnh và nghe anh nói, hay chỉ đơn giản là thấy anh chào em mỗi sáng anh online. Khoảng cách địa lý không là gì so với tình yêu em đã và đang dành cho anh nhưng tiếc thay… em là gái đã có chồng. Tuấn-Diễm; Thầy Đức-Cô Kim Anh; rồi Bu-Cùi bắp là những tên xưng hô mà mình đã dành cho nhau trong suốt thời gian yêu. Bình yên, nồng nàn, hạnh phúc là những cảm giác của em khi ở bên anh và em biết anh cũng không thể nằm ngoài những cảm giác đó. Chúng ta đã đến với nhau “không bình yên” để rồi em phải ra đi trong muôn ngàn đau khổ. Đúng là định mệnh và đúng là số phận... thật oan nghiệt. Môi kề môi, má kề má, chúng ta hòa vào nhau trong nước mắt mỗi khi chúng ta ở bên nhau mà biết phải nhấp nhận xa nhau mãi mãi.

Ngày em lên xe hoa tưởng rằng đó phải là ngày hạnh phúc và trọng đại nhất của đời người con gái, nào ngờ tất cả đều ngược lại, đó là một ngày thật buồn. Cô dâu không đi tìm chú rể trong ngày cưới mà lại đi tìm một hình bóng quen thuộc nào đó. Buồn. Ánh mắt anh sâu thẳm khi biết câu chúc phúc cho em lúc đó là vô nghĩa. Anh đã hiểu em hơn bất cứ ai. Anh đã không những hụt hẫng khi mất em mà anh còn vô cùng lo lắng vì anh chắc chắn rằng em sẽ không tìm được hạnh phúc khi rời xa anh…. Thời gian trôi qua thật nhanh. Em vẫn sống một cuộc sống “ không bình yên” như những ngày chúng ta yêu nhau. Còn anh, anh vẫn không chịu mở trái tim mình ra để tìm hiểu những cô gái khác, phải chăng vì anh chưa quên được em hay anh đang lựa chọn để không phải vấp ngã như lần trước? Dù thế nào em vẫn chúc anh sớm tìm được một nữa như ý muốn của anh. Em không muốn nhìn thấy anh cô đơn, bởi càng cô đơn, anh sẽ càng không quên em được. Nước mắt vẫn rơi trong từng đêm vắng. Em khổ. Nhưng em vẫn luôn đi bên cạnh anh như một người bạn và em sẽ rất vui khi một ngày nào đó gặp anh, anh nói với em rằng anh đã tìm được một nửa của riêng mình. Em sẽ chúc phúc cho anh, em sẽ cầu nguyện cho anh và hơn tất cả, kể từ đó em cảm thấy mình đỡ tội lỗi hơn bởi trái tim anh đã bình yên và vui trở lại. Nếu một mai trên đường đời gặp lại, xin đừng hỏi em rằng “ Em đã quên anh chưa?”. Chúc anh hạnh phúc. Em- cô Kim Anh của anh.

Đăng nhận xét

BUÔN MÊ BUỒN