Tình yêu không có lỗi

Anh - tình yêu của em. Em đã lầm tưởng một lần nữa khi mang hết niềm tin và hy vọng của em đặt vào anh. Anh ra đi và mang theo tất cả những gì em đã nuôi dưỡng suốt 26 năm qua. Tình yêu mà em dành cho anh cũng không đủ lớn để giữ anh ở lại. Tham vọng của anh cao hơn tất cả những gì em cho anh.
Hôm nay, bầu trời không nắng. Lưa thưa đâu đó có vài chòm mây điểm thêm cho bầu trời bớt hiu quạnh. Một góc nơi công viên, em ngồi thả mình theo những suy nghĩ mông lung. Em là một cô gái cứng rắn, mạnh mẽ, vững vàng trong cuộc sống. Em sinh ra trong một gia đình nghèo, biết bao là khổ cực. Nhưng chưa bao giờ em thấy buồn vì chính cái gia đình ấy đã tạo ra một con người như em, luôn vững vàng trong cuộc sống, không lùi bước trước khó khăn và lúc nào cũng sẵn sàng đương đầu với chúng. Gia đình em không giàu và cũng không được hạnh phúc. Mọi thành viện trong gia đình đều tự lo cuộc sống cho mình. Từ nhỏ, em đã phải tự lập trong mọi việc. Gia đình em luôn cãi vã nhau mỗi khi mọi người sum họp. Chưa bao giờ họ thấy hạnh phúc vì được ở cạnh nhau. Với họ, sống cùng nhau là một điều mộng tưởng. Và lâu dần, cái hình ảnh về một gia đình hạnh phúc đã không tồn tại trong em.

Lớn lên, em xa rời vùng quê nghèo của mình bước chân vào đất Sài Thành ăn học. Ở đây, em thấy nhớ gia đình mình, nhớ vùng đất mưa bùn, nắng bụi nơi xa ấy. Nhớ biết bao dòng sông nhỏ vẫn hiền hòa chảy đều bên hàng tre. Nhớ sao những buồi trưa em cùng nhóm bạn tụ tập chơi trốn tìm. Nhớ đâu nhỏ Thúy có cái mũi đỏ hoe như thằng hề. Nhỏ Nguyệt lúc nào cũng cùng em chơi đuổi bắt. Nhớ đâu thằng Kin, thằng Tiếng luôn chơi trò đánh trống, nhảy dù. Từ khi đặt chân vào đây, trong em lớn dần lên tình yêu gia đình, yêu làng xóm. Nhưng chưa bao giờ em nghĩ mình luôn mạnh mẽ khi bước về nơi ấy. Em sợ gặp gia đình, anh chị của em. Em sợ những giờ cãi vã, lăng mạ nhau. Em sợ sự tranh giành của mọi người và sợ luôn sự đố kỵ mà họ dành cho nhau. Mỗi khi em đặt chân về nơi ấy, lòng em luôn trĩu nặng. Chưa bao giờ em thấy mình hạnh phúc và vui vẻ khi quay về nơi đã sinh ra và nuôi lớn em. Quen Tài, em mới biết thế nào là một gia đình. Thế nào là tình anh em. Do thế, cứ mỗi lần về nhà Tài là em luôn khóc thầm trong lòng. Những tiếng khóc mà em không dám cho ai biết, những nỗi buồn mà em không dám nói cùng ai. Vậy mà, từ khi em quen anh, yêu anh, em đã nói ra hết những gì sâu kín nhất trong em cho anh biết. Em dám nói lên lòng tham của em. Và anh đã cổ vũ cho em theo đuổi lòng tham ấy.

Từ những lời động viên, an ủi của anh. Em đã sống hết mình cho những gì em mộng tưởng. Em nuôi chúng ngày còn lớn hơn trong em. Và phút giây, em hạnh phúc nhất là ngày em dắt anh về nơi đã sinh ra em. Lần đầu tiên trong đời, em vui vẻ và hạnh phúc khi quay về nơi ấy. Em vui vì chỉ đơn giản có một điều là bên em đã có anh. Em, từ một cô bé khó tính, vị kỷ, chỉ biết cho bản thân, trở thành một người sống vì bạn bè, vì tất cả những gì quanh em. Cuộc sống và công việc của em luôn gắn liền với hình bóng của anh. Vậy mà, anh lại ra đi mang hết những gì em xây dựng lên. Giờ đây, em không biết mình phải sống sao khi không có anh. Anh có biết rằng, em luôn khóc trong đêm vì nhớ anh. Nhớ những lời nói, những cử chỉ và ánh mắt anh khi nhìn em? Anh à, chưa bao giờ em hết yêu anh. Dù anh có ra đi thật xa, trong em, hình bóng của anh không thể xóa nhòa. Em yêu anh bằng tất cả những gì em có. Lòng đam mê, tình yêu gia đình, ước mơ có được ngôi nhà hạnh phúc. Tất cả những gì mong ước của đời mình, em đã đặt cả vào anh. Vậy mà…

Anh yêu, giờ này ở xứ người, anh có hạnh phúc không? Chắc ở đó lạnh lắm anh nhỉ? Anh ơi! Hãy giữ gìn sức khỏe thật nhiều, anh nhé1 Anh hãy sống thật vui và hạnh phúc không chỉ cho anh mà cho cả em nữa. Hai chúng ta yêu nhau 6 năm. Thế mà, cuối cùng chúng ta phải rời xa vì những phút giây ngang bướng của em và của cả anh. Tại sao vậy anh? Ta rời xa vì anh không còn yêu em, vì anh không đủ kiên nhẫn để chờ em hay vì chính bản thân anh muốn vậy? Thật lòng em yêu anh. Vậy tại sao ta không đến được với nhau? Giờ đây, anh ở nơi đất khách quê người. Còn em, ở lại nơi tình yêu đã nuôi dưỡng em trưởng thành trong cuộc sống và suy nghĩ. Để hằng đêm, em ôm mãi kỷ niệm về nhau, về một thời hai ta có nhau, về tình yêu em và anh đã dành cho nhau. Anh ra đi làm cuộc đời em lại vấp ngã. Em không biết rằng mình có đứng dậy được không sau lần vấp ngã đau đớn này nhưng em vẫn luôn mỉm cười khi anh hạnh phúc. Vì từ đâu đó thoảng ra câu nói rằng: “em yêu anh không cần anh hay biết, mà em chỉ cần biết rằng trong trái tim em luôn tồn tại tình yêu ấy”.

Tạm biệt anh- yêu của em. Không biết sau này em có thể chấp nhận ai bước vào cuộc đời em nữa hay không? Nhưng tận sâu trong em là tình yêu em mãi dành cho anh. “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”, câu nói anh đã tặng cho em nhân ngày sinh nhật em, em không sao quên được. Câu nói đó vẫn như ngày còn khắc sâu hơn vào trái tim cằn cỗi của em. Khắc sâu vào vết thương anh đã gây ra cho em - một vết thương lòng. Anh ơi! Sinh nhật em lần này, ai đón niềm vui ấy cùng em? Có ai chúc mừng cho em? Và em không biết anh có còn nhớ ngày này không hay anh đã chôn đi cái ngày mà anh từng vui vẻ và rạng ngời hạnh phúc khi có em? “Có bao giờ trên đường đời tấp nập, ta vô tình vội vã lướt qua nhau”. Và em mong có ngày em và anh lại lướt qua nhau để em nhìn anh thêm một lần sau cuối. Rồi sau đó, em sẽ chôn anh xuống tận đáy trái tim mình.

Đăng nhận xét

BUÔN MÊ BUỒN