Khoảng cách

Tất cả cứ như một giấc mơ vậy. Quen nhau qua mạng 4 năm nhưng gặp anh chỉ có một lần, ấn tượng về anh trong em thật sâu sắc. Em chẳng biết tình cảm của mình dành cho anh là như thế nào nhưng khi anh đi rồi, nỗi nhớ anh trong lòng em lại càng nhiều hơn. Có lẽ là em đã yêu anh.
Em chẳng biết rằng mình đúng hay sai khi cứ nhớ về anh như thế nữa, để rồi những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống trong màn đêm khi em nhớ về anh. Khi quen anh, em biết anh đã có người yêu, nhưng chẳng hiểu sao em lại cứ mong rằng có cơ hội được gặp anh để rồi những ngày tháng ngắn ngủi được gặp anh đã khiến cho con tim em rung động thật sự. Em biết mình thật sai lầm khi để cảm xúc phát triển như thế, nhưng khi anh nói anh và người ấy đã chia tay thì anh có biết em vui lắm không? Em đã hỏi anh rằng "Anh có tình cảm với em không?". Anh đã trả lời "Có". Và anh hỏi lại em như thế, em trả lời em cũng rất mến anh. Anh có biết là em đã vui lắm không? Nhưng niềm vui ấy ngắn ngủi quá, nụ cười chưa kịp tắt thì nước mắt em đã muốn rơi rồi. Câu nói của anh khiến tim em đau nhói khi anh nói rằng "Liệu chúng ta có được không?", em hỏi lại "Tại sao lại không được?". Em biết điều anh e sợ đó chính là “khoảng cách”. Em đã nói “Yêu nhau đâu nhất thiết là sớm tối phải có nhau” nhưng có lẽ đó chỉ là quan điểm của riêng em mà thôi. Khoảng cách thật sự là một trở ngại đối với anh.

Dù em có nói bao nhiêu thì anh cũng vẫn e ngại và em biết chỉ có riêng em mà thôi, yêu anh đơn phương. Nhưng con tim nào có lỗi để giờ em lại phải chịu đựng những nỗi dằn vặt, những tổn thương do chính mình gây ra. Em không trách anh, chỉ trách rằng tại sao yêu nhau mà không đến được với nhau. Em đã chạy trốn, cố gắng quên đi tất cả những kỷ niệm, những ngày tháng ngắn ngủi ấy, những số điện thoại, những cái nickname của bạn anh, để không còn liên hệ gì với anh nữa. Nhưng em không thể quên được. Em chẳng hiểu sao khi cứ mỗi lần em định xoá đi cái nick hay số điện thoại của anh, những lúc tưởng chừng như em đã quên được anh rồi thì anh lại xuất hiện. Thay vì trước mặt em thì anh lại online và buzz em, chào em hay điện thoại cho em… con tim em đã muốn quên nhưng tại sao anh lại cứ làm cho nó đau đớn hơn thế này? Em phải đi tìm cho mình một nửa khác nữa chứ, nhưng tại sao em lại không thể nào xoá đi tất cả về anh? Tại sao anh lại cứ như là nhắc em không được quên anh vậy? Tại sao lại cứ như là đang hành hạ em thế?

Có những lần online thấy nick anh sáng, em đã muốn nói chuyện với anh lắm, nhưng em lại không đủ can đảm để click chuột vào, chỉ lẳng lặng ngồi ngắm avatar của anh với gương mặt cười rất tươi mà thôi. Định mệnh. Có lẽ là như thế. “Có phải chúng ta gặp nhau rồi chia tay nhau là Định Mệnh?”, anh đã bảo câu nói đó rất hay. Hay lắm đúng không anh? Đó là câu nói em viết dành cho anh đấy. Và giờ đây em biết mình không thể nào quên được anh, nhưng em sẽ thôi không nuôi dưỡng những cảm xúc ấy nữa, em sẽ dành cho một ai đó, một tình yêu mới, một người sẽ yêu em, quan tâm em chứ không phải anh. Em vẫn mong rằng nếu như một ngày nào đó có cơ hội gặp lại, em vẫn muốn được cùng anh dạo ngoài bãi biển, ngắm những con sóng nhấp nhô từng đợt trong không khí lành lạnh của cái rét tháng ba mà anh vẫn nói là rét bân. Em tin rằng con đường anh đi sẽ mang lại cho anh thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Anh sẽ thành công anh nhé! Em cũng thế, em tin mình sẽ lựa chọn đúng con đường mình đang và sẽ đi phía trước. Chúc anh luôn hạnh phúc.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng nhận xét

BUÔN MÊ BUỒN